Tiết Nhượng mỉm cười, hôn xuống trán cô: "Được được, đều do anh, nhanh đi tắm rửa đi."
Trương Lam hừ hừ một tiếng, xoay người, lại nhìn đến trong phòng ăn bày biện đồ ăn, bước chân cô ngừng lại, cúi xuống, sau đó chuyển tầm mắt, chạy thật nhanh vào trong phòng.
Trong phong vẫn là cảnh lúc cô rời đi buổi sáng kia, cô lục áo ngủ ra, vào phòng tắm, thật nhanh tắm rửa, lúc này mới đi ra, cái váy của cô không thể giặt ướt, phải cầm đi giặt khô, cô tìm một túi to, thần thanh khí sảng duỗi người một cái, cô đi tìm Tiết Nhượng.
Đến phòng khách, cô lại liếc mắt nhìn thức ăn ở trên bàn.
Được che đậy, còn có một đôi đũa bày biện hỗn độn, chứng minh người nọ đi rất vội vàng, Trương Lam rời tầm mắt, không nhìn nữa, lặng lẽ muốn từ phía sau hù dọa Tiết Nhượng.
Nhưng khi nghe thấy anh gọi một tiếng mẹ kia, bước chân cứng đờ.
Cô dừng tại chỗ, tựa vào trên vách tường, nghe Tiết Nhượng nói điện thoại.
" Đem chìa khóa nhà gửi trở lại cho con, ừ."
"..."
" Sau này, Vạn Khoa bên này, hai người đừng tới đây."
"..."
"Nếu không có cô ấy, con đời này có thể chỉ ở độc thân."
"..."
"Hai người muốn tới bên cuộc sống của con, con mua gian nhà cho hai người, không cần lại tới quấy rầy cô ấy nữa."
"..."
"Thật xin lỗi."
Theo sau ba chữ này rơi xuống, Tiết Nhượng treo điện thoại, chân của Trương Lam mềm nhũn, cô xoay người vội vàng chạy vào trong phòng, trong lòng rất dày vò.
Cô không thể đối mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-to-muon-bai-tap-chep-voi/560147/chuong-55-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.