Một khoảng thời gian trước, sứ thần nước Đông Long đã cáo từ với bệ hạ.
Bọn họ đến Đại Hoàn và ở lại khoảng một, hai tháng, đã học hỏi được không ít kiến thức, thu hoạch tương đối khá, bởi thế nên mới muốn chạy về cho kịp trước thềm năm mới, sắp đến mùa đông rồi, chỉ sợ là đường về khó đi thôi.
Thiên Khánh Đế đã phê chuẩn cho bọn họ đi về, hơn nữa, ông ta còn sắp xếp người của Lễ bộ đưa tiễn họ.
Khúc Ngưng Hề không chắc nữa, có phải là ngày hôm nay hay không?
Mi mắt nàng khẽ run lên, vừa ngước mắt lên thì “mắt chạm mắt” với đôi mắt màu mực sâu thẳm như biển của Bùi Ứng Tiêu.
“Tiểu Vãn Du vẫn luôn vô cùng thông minh…” Hắn cười nói: “Ta đã chặn Mộc Thương Hạnh giữa đường, bắt người về rồi.”
Đây chính là việc mà hắn đã làm trong khi “tạm rời đi” hồi chiều.
“Điện hạ…” Khúc Ngưng Hề không ngờ là hắn lại nói thẳng ra với nàng như thế.
Làm như vậy không sao chứ? Mộc Thương Hạnh là sứ thần đại diện cho nước Đông Long, có liên quan đến hòa bình của hai nước.
Sau khi nước Đông Long cầu hòa, năm nào họ cũng dâng lên rất nhiều cống phẩm, dù Đại Hoàn hận bọn họ đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt vẫn tiếp nhận những vật phẩm mà họ cống nạp ấy.
“Không sao…” Bùi Ứng Tiêu rót cho mình một chén thanh tửu: “Sẽ không ảnh hưởng đến bất cứ điều gì cả.”
Hắn cụp mắt, nói tiếp: “Hơn nữa, trước đêm xuất phát, Mộc Thương Hạnh tái phát chứng nghẹt mũi, thái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-dong-cung-tieu-hoa-mieu/2714155/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.