Khúc Ngưng Hề nhanh chóng rút ngón tay nhỏ bé của mình về, như thể là vừa chạm phải lửa vậy, khiến nàng nóng đến độ không thể chịu đựng được.
Nàng để tay ra sau lưng, nhẹ nhàng vân vê đầu ngón tay, chúng vẫn còn ẩm ướt…
Cũng không dám ngẩng mặt lên mà nhìn Bùi Ứng Tiêu nữa. Người ta hay nói rằng, dưới ánh đèn, dung mạo mỹ nhân sẽ thêm phần mỹ miều quyến rũ… dù chưa từng trông thấy dáng vẻ “mỹ miều quyến rũ” của người khác trông ra làm sao cả, nhưng bấy giờ, với Khúc Ngưng Hề, dáng vẻ hắn khẽ cười trông hệt như một con hồ ly đã thành tinh vậy.
Như thể là đang mưu toan nuốt chửng nàng, hút hết tinh khí của nàng vậy!
Trong phòng truyền đến vài tiếng động, có lẽ đám Ngân Hạnh vừa ngâm suối nước nóng xong.
Khúc Ngưng Hề sợ rằng họ sẽ bị phát hiện, bèn bất chấp mọi thứ mà ôm lấy cổ Bùi Ứng Tiêu và nói: “Vì sự anh minh của điện hạ, điện hạ vẫn nên về nhanh đi ạ.”
Nàng mới vừa tắm rửa xong, trên người vẫn còn thoang thoảng hương thơm và hơi nóng hầm hập, cơ thể nàng thì vừa ấm vừa mềm.
Lớp “mây” vừa dày vừa mềm kề sát vào thắt lưng và bụng hắn.
“Bảo cô về nhanh đi mà nàng lại ôm cô thế này à?”
Khúc Ngưng Hề siết chặt hai tay, nhỏ giọng nói: “Lòng ta vô cùng luyến tiếc điện hạ…”
Nàng chỉ ôm hắn trong chốc lát rồi nhanh chóng buông hắn ra, một mặt bày ra bộ mặt “kiềm chế sự luyến tiếc”, một mặt dùng giọng điệu dễ nghe để “khuyên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-dong-cung-tieu-hoa-mieu/2714160/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.