". . . . . . Nằm mơ giữa ban ngày." Hách Quang Quang chế nhạo, không cho Diệp Thao- đáy mắt mỉm cười khuôn mặt xem ra vui vẻ, chút mặt mũi nào mà cự tuyệt.
Nghe vậy, nụ cười của Diệp Thao nụ hơi thu lại lại, nghiêm túc nhìn Hách Quang Quang nói: "Ta là nghiêm túc, hôn nhân là chuyện lớn chứ không phải là trò đùa." Hách Quang Quang liếc mắt, thu hồi tầm mắt tiếp tục ăn cơm , căn bản không coi lời nói "nghiêm túc" của Diệp Thao là quan trọng, thầm nói: "Lúc trước là thiếp, lần này là thê, lần sau là bà cô của ngươi hả?"
Thái độ bất hợp tác của Hách Quang Quang làm Diệp Thao đang nghiêm túc nói chuyện rất là tức giận, nghiêm mặt trừng mắt với Hách Quang Quang trong mắt chỉ có thức ăn ngon không có hắn.
Một lát sau thấy người ta vẫn không có tự giác nói chuyện chính sự, Diệp Thao từ bỏ việc trừng người, thu hồi tầm mắt bất đắc dĩ thở dài, vuốt vuốt mi tâm kiên nhẫn nói: "Trước kia mạnh mẽ ép buộc ngươi làm thiếp của ta là uất ức ngươi, bây giờ thay đổi chủ ý chỉ mong sẽ không quá muộn, gần đây ta đã ý thức được ngươi đối với ta mà nói là đặc biệt, huống chi đứa bé Tử Thông kia cũng thật thích ngươi, như thế. . . . . ."
Diệp Thao mà lại nói lời nói tương tự thổ lộ này, cảm giác rất kỳ cục, cộng thêm gương mặt chưa hết sưng, trên nét mặt có một chút không tự nhiên, cỗ mất tự nhiên này khi chứng kiến Hách Quang Quang đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-khong-noi-tron-khong-xong/817344/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.