"Phanh ——" Một tiếng, sau đó trong phòng yên tĩnh một mảnh.
Tần Tấn Dương ngơ ngác nhìn cửa phòng đóng chặt, vừa thầm kêu một tiếng "Đáng chết" ! Trời ạ! Mới vừa rồi đương không đem chuyện đó ra nói làm gì vậy! Nên làm cái gì bây giờ?
Ông trời! Tần Tấn Dương! Ngươi thật là đại ngu ngốc! Tại sao ngu xuẩn như vậy!
Lần này nên làm như thế nào đi dụ dỗ con nhím nhỏ xù lông này đây! Trời ạ! Ba ngày không nói lời nào? Hắn làm sao chịu nổi! Một canh giờ không nói lời nào, đều không thể chịu được a!
"Xì xì thử ——" Nồi được nấu chín, hơi cháo bốc ra khỏi đỉnh , cháo tràn ra nồi.
Tần Tấn Dương vội vàng xoay người, luống cuống tay chân bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc. Bết bát hơn chính là, trong đầu còn phải nghĩ một lát nữa làm như thế nào đi dụ dỗ con nhím nhỏ xù lông! Muốn chết!
Lúc này, kia phòng đang khép chặt, cửa bị len lén mở ra.
Đồng Thiên Ái híp mắt, cẩn thận từng li từng tí xuyên thấu qua khe cửa, hướng ra ngoài liếc một cái. Nghe được bên trong phòng bếp truyền tới"Vang vang vang vang" một tiếng, đắc ý lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
" Biến thái chết tiệt! Để xem anh còn ngông cuồng không! Lần này đừng mơ tưởng làm cho em sẽ cùng nói chuyện với anh!" Nhỏ giọng lầu bầu xong, vừa nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bên trong gian phòng, Đồng Thiên Ái bước nhẹ nhàng linh hoạt, hừ cười khẽ xoay một vòng. Đi tới trước tủ quần áo, mở ra tủ quần áo, mắt to hoạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-toi-chu-tich-tong-tai/833401/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.