"Hả" Tần Tấn Dương không chút nghĩ ngợi, có chút tức giận nói, ''Anh chính là ghen!''
Đáng chết! Anh chính là ghen! Bởi vì cô luôn né tránh anh, lại hay thay đổi thất thường, để cho anh làm sao sẽ không lo được lo mất đây? Tính đi tính lại, còn là lỗi của con nhím nhỏ này!
Đồng Thiên Ái sửng sốt một chút, không nghĩ tới anh sẽ thẳng thắn thừa nhận như vậy. Bên tai có hơi hồng hồng, dần dần nhuộm cả khuôn mặt. Trong lòng có chút chút ngọt ngào, cũng làm bộ không cử động.
''Buông ra! Anh không buông ra,nếu không vừa tan tầm tôi sẽ đi tìm học trưởng, tôi còn muốn hướng anh ấy cười nịnh nọt! Nhanh lên một chút mau tránh ra!'' hướng hắn gầm nhẹ, làm thể nào cũng không đẩy được thân thể cứng rắn trước mặt.
Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa đàn ông và phụ nữ, sức lực của đàn ông luôn lớn hơn so với phụ nữ! Thật thua thiệt!
Tần Tấn Dương mân môi, ảo não nhíu mày. Trong đầu suy nghĩ, chợt có ý tưởng. Dắt tay của cô, xoay người lôi kéo cô đi ra khỏi phòng làm việc nhỏ.
''Anh kéo tôi đi đâu! Tần đại tổng tài!'' Đồng Thiên Ái dùng sức bỏ tay hắn ra, nhưng là bỏ thế nào cũng không được.
Thế nào lại như vậy! Thật là muốn chết!
Tần Tấn Dương sải bước hướng phòng làm việc của mình đi tới, đưa tay đẩy cửa ra, lôi kéo Đồng Thiên Ái đi vào. Cánh cửa ''Bang -----'' một tiếng, đóng lại.
''Anh dẫn tôi tới nơi này làm gì hả!'' Đồng Thiên Ái nhíu khuôn mặt nhỏ lại, căm giận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-toi-chu-tich-tong-tai/833428/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.