Edit: Maria Liêu
Beta: Ha.chi
Luân Đôn Anh quốc.
Cửa lớn biệt thự Tần gia được bọn người hầu đẩy ra, chiếc xe dài chậm rãi tiến vào.
Dưới ánh mặt trời, bể phun nước dâng lên sắc bọt nhũ bạch.
Du Ty Kỳ ngồi ở bên trong xe, từ từ nghiêng đầu nhìn về ngoài cửa xe. Chợt ngẩng đầu lên, đúng dịp nhìn thấy một chiếc máy bay, từ từ bay qua bầu trời, bay về phía nơi xa.
Tần ca ca. . . . . . Anh đã lên máy bay về Đài Bắc sao. . . . . .
Xe đã dừng hẳn, người làm vội vàng đi tới, cung kính đem cửa xe mở ra. Khom người, cúi đầu hô, "Kỳ Kỳ tiểu thư!"
Du Ty "Vâng" một tiếng, ngay sau đó nhảy ra khỏi xe.
Nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt nhìn về biệt thự Tần gia. Giống như tất cả như là một giấc mộng, tất cả mọi người là người đứng xem, mà cô chỉ là một người tìm không thấy lối ra mộng cảnh.
Mình rời đi Anh quốc, dường như chỉ mới qua mấy ngày ngắn ngủn.
Nhưng tại sao, bây giờ cảm giác dường như đã trải qua mấy thế kỉ.
Lần này trở lại nơi này, cũng đã là mọi chuyện đều thay đổi.
Tất cả đều đã thay đổi a. . . . . . Du Ty Kỳ. . . . . . Ngươi cũng có thể học được trưởng thành. . . . . . Tất cả mọi người đang bảo vệ mình thôi. . . . . . Làm sao ngươi còn ngu như vậy. . . . . . Phải học được lớn lên. . . . . .
Tuy nghĩ như vậy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-toi-chu-tich-tong-tai/833615/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.