"Anh là...?" Tống Căng đưa mắt đánh giá người đàn ông trước mặt.
Người này đã ướt quá nửa, ống quần dính không ít bùn, bộ dạng phong trần mệt mỏi nhưng khí thế lại không hề giảm chút nào.
Người từng trải như Tống Căng vừa nhìn đã biết chỉ sợ người này không hề đơn giản. Đã từng có rất nhiều người đến đây tìm ông nhưng chưa một ai có khí thế như thế cả.
Nhưng sao... người này.... sao lại trông quen thế nhỉ?
"Xin lỗi vì đêm khuya mạo muội đến làm phiền, tôi đến tìm người." Người đàn ông kia lên tiếng.
Tống Căng đoán người này đến tìm bốn người kia cho nên liền mời anh ta vào: "Vào đi!"
Thấy người Tống lão mang vào, Ninh Tịch lập tức mở tròn mắt rồi bổ nhào đến: "Lục Đình Kiêu! Sao anh lại đến đây vậy?"
"Anh không yên tâm về em với con." Nhìn thấy cô và Tiểu Bảo không xảy ra chuyện gì Lục Đình Kiêu mới yên tâm được phần nào.
"Anh xem anh ướt hết rồi đây này!" Ninh Tịch vội lấy khăn ra lau cho anh.
Lục Đình Kiêu: "Không sao."
Lục Cảnh Lễ bị hai người xem nhẹ, lập tức bất mãn: "Này này này, chỉ không yên tâm về vợ con anh thôi à? Ở đây còn có em ruột anh và cháu - họ - không - ruột của anh nữa đây này!"
Giang Mục Dã: "..." Đừng kéo tôi vào, cứ tiếp tục coi tôi là vô hình đi.
Vợ con anh?
Tống Căng nghe thế thì sững ra một lát, anh ta chính là cha của đứa nhỏ?
Chẳng trách lúc nãy lại thấy quen mặt như thế, quả thực nhìn một cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/1916368/chuong-1030.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.