Nghe thấy câu nói này, vẻ mặt lạnh lùng của Ninh Tịch nhất thời có chút chấn động.
Cô còn tưởng mình nghe nhầm rồi cơ.
Bắt đầu... lại từ đầu?
Cô thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của gã đàn ông này nữa rồi.
Sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, hơn nữa khi gã và Ninh Tuyết Lạc đã kết hôn được một năm, sao gã có thể thốt ra lời này với cô được vậy?
Ánh mắt của cô khiến Tô Diễn lạnh người.
Giọng gã có chút khô khốc, gã nói: "Tiểu Tịch, anh biết em nghe anh nói vậy thì sẽ cảm thấy rất nực cười, rất vô lý..."
"Chẳng lẽ không phải chắc?"
"Em nghe nói anh..."
Tô Diễn hít thật sâu: "Anh đã nghĩ rất lâu, rất lâu... đây không phải là xung động nhất thời của anh, cũng không phải anh nhất thời nổi hứng mới nói với em như vậy... anh thật sự... anh sự rất hối hận... cuối cùng anh cũng biết... người anh thật sự thích... người anh thật sự yêu là ai rồi..."
Ninh Tịch nhìn người đàn ông mà cô đã gửi gắm hết thời thanh xuân tươi đẹp của mình, người đã từng khiến cô đau đớn tận tâm can…
Cuối cùng cô cũng nghe được gã nói, gã hối hận rồi.
Nghe được gã nói, người gã thật sự yêu là cô.
Nhưng, nội tâm cô lại chẳng có chút cảm giác nào cả.
Nếu có, thì cũng chỉ là sự lạnh lùng xuất phát từ trong tim.
"Tiểu Tịch, chuyện năm ấy là anh không đúng, là anh đã vứt bỏ tình cảm của chúng ta trước... Nhưng mới đầu, anh thật sự không hề muốn chia tay em... mãi tới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/336466/chuong-1892.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.