Trong hành lang không người.
Có hai thanh niên đứng mắt to trừng mắt nhỏ.
Cuối dùng vẫn là Ninh Tịch nhìn cái bộ dáng bôi nhếch bô nhách của Giang Mục Dã thì không nhịn được mà cười khẽ một tiếng rồi mở miệng nói: "Chậc, thời gian đúng là một con dao giết heo mà..."
Nụ cười rực rỡ ấy làm trái tim Giang Mục Dã đập như trống chầu, máu trong người như thể đều xông thẳng lên đầu khiến cả người đều ngây ngốc.
Sau khi Ninh Tịch rơi vào hôn mê thì Giang Mục Dã chỉ gặp cô một lần duy nhất chính là lần trong viện điều dưỡng quân đội ấy, về sau cũng chưa gặp thêm lần nào.
Một năm trời không gặp, Ninh Tịch lúc này khiến Giang Mục Dã nhớ tới cảnh tượng hai người gặp nhau lần đầu tiên ở Mỹ...
Cảm giác của mối tình đầu...
Giang Mục Dã buồn bực vò vò mớ lông vàng của mình, cố đè nén lại cái trái tim đang đập loạn trong lồng ngực, đập cái gì mà đập! Đồ không có tiền đồ!
Sau khi bình tĩnh lại, Giang Mục Dã nghiến răng nghiến lợi nói: "Ninh Tiểu Tịch! Bà nói ai là heo hả! Tiểu gia đây đẹp trai quá lâu rồi nên muốn thử trải nghiệm cảm giác phàm tục của mấy người một chút cũng không được sao?"
Ninh Tịch nhịn cười, gật gật đầu: "Tiền bối Giang quả nhiên đã đạt cảnh giới xuất trần!"
Giang Mục Dã bị bộ dạng tươi như hoa của Ninh Tịch dọa cho bần thần cả người, khẽ rủa một tiếng rồi tránh mắt đi: "Bà... tỉnh lúc nào?"
"Ukm..." Ninh Tịch có chút lúng túng ho nhẹ một cái mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/336506/chuong-1852.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.