"Đúng đúng đúng, em hiểu tâm trạng của anh nhưng anh cũng không thể giày xéo cái thân già của mình được. Đừng uống nhiều rượu như thế nữa, nghỉ ngơi cho tốt rồi làm lại từ đầu, tìm người có năng lực, nhất định có thể đông sơn tái khởi!" Lôi Minh ốc không mang nổi mình ốc nhưng vẫn cố gắng an ủi người anh lớn trước mặt mình.
Từ Thao cười thấp mấy tiếng: "Làm lại từ đầu… cậu cho rằng làm lại từ đầu dễ vậy sao… tôi không chịu nổi việc bắt đầu lại một lần nữa đâu Lôi Minh…"
"Cậu cho rằng ai cũng là Ninh Tịch à? Hạt giống tốt trong ngành giải trí này ba năm mới có một người, như Ninh Tịch trăm năm cũng khó có được một người…"
"Công ty lại lâm vào tình trạng thế này… cậu bảo tôi dựa vào đâu làm lại từ đầu… Lôi Minh, tôi mệt lắm… thật đấy…."
Lôi Minh không cách nào đáp trả lại được những lời nói này.
Lương Phi Tinh thở dài một tiếng, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, bây giờ công ty chỉ còn mấy "lão thành" như bọn họ. Người đi trà lạnh, cảnh còn người mất, sau một hồi rực lửa bùng cháy giờ chỉ còn lại nắm tro tàn, làng giải trí của bọn họ, thiên hạ của bọn họ đang dần đi xa…
Từ Thao ngồi sụp xuống đất ngẩn người nhìn mặt trời đang lặn ở phương xa qua lớp cửa kính: "Thịnh Thế bây giờ… chỉ chịu được nửa năm nữa thôi… nếu như… nếu như lúc trước Ninh Tịch không có ở ẩn… nếu như Ninh Tịch có thể trở lại… haizz… sao có thể được…"
...
Thị trấn Lộc.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/336540/chuong-1818.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.