Nhan Như Ý cân nhắc tìm từ một chút rồi mới nói: "Cô gái kia cũng là diễn viên như con."
Ninh Tịch khẽ cau mày, dường như đã mơ hồ hiểu được tại sao hai ông bà lại có thành kiến với nghề diễn viên như vậy.
"Thật ra tính tình của Tiểu Bảo nhà ta cũng không hoàn toàn lãnh tình như Đình Kiêu, thằng bé hoạt bát hơn Đình Kiêu nhiều. Tuy lúc hứng thú với cái gì thì rất yên lặng, quyết tâm nghiên cứu, tìm hiểu đến cùng, nhưng đại đa số thời gian vẫn rất hoạt bát, cái miệng nhỏ rất biết dỗ cho người ta vui vẻ…"
Lúc Nhan Như Ý nhắc tới những điều này, vẻ mặt bà tràn đầy dịu dàng nhưng lại rất nhanh chóng bị phai đi theo dòng hồi ức: "Mặc dù chúng ta vẫn luôn bảo vệ Tiểu Bảo rất kĩ nhưng cuối cùng... thằng bé vẫn là thông minh hơn những đứa trẻ cùng lứa khác, lớn hơn một chút liền ý thức được mình khác những đứa trẻ khác, nó biết... nó không có mẹ…"
Nghe Nhan Như Ý nói những lời này, trái tim Ninh Tịch như bị ai bóp chặt.
"Lúc ban đầu Tiểu Bảo cũng có hỏi qua, nhưng về sau... chắc hẳn là vì mỗi lần hỏi, nó thấy sắc mặt chúng ta không được tốt nên cũng không nhắc đến nữa... chỉ là, trong lòng nó vẫn để ý tới chuyện này..."
"Lại thêm tính tình của Đình Kiêu vốn không biết dỗ trẻ con. Năm đó, công việc lại rất bận, thường xuyên công tác ở nước ngoài nên Tiểu Bảo lại càng ít có tình thương của cha mẹ."
Nhan Như Ý thở dài một tiếng: "Đúng lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/336555/chuong-1803.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.