Ngoài ra, sau khi tỉnh dậy, cô còn một chuyện quan trọng nữa phải làm!
Chuyện khiến cô cảm thấy hối hận nhất vì không kịp làm trước lúc hôn mê bất tỉnh.
Ninh Tịch đảo mắt, kéo tay Lục Đình Kiêu, gương mặt nhỏ nhắn sáng bừng: "Anh yêu à, anh qua đây với em một chút, em phát hiện ra một chỗ có phong cảnh rất rất chi là đẹp, rất hợp để nói chuyện yêu đương, anh đưa em đi xem có được không?"
Lục Đình Kiêu không chút nghi ngờ, giọng điệu tràn ngập sự cưng chiều và dung túng: "Được."
Anh phủ thêm lên người cô một chiếc áo khoác, hai người cùng đi về phía hồ nước sau rừng.
Dọc cả đoạn đường, Ninh Tịch không ngừng đánh trống lảng nói chuyện với Lục Đình Kiêu, bật luận cô nói gì Lục Đình Kiêu cũng đều chuyên chú lắng nghe, nghiêm túc trả lời.
Càng đi sâu vào rừng mọi thứ càng trở nên tĩnh mịch, phong cảnh cũng ngày càng đẹp hơn, nhưng lòng bàn tay Ninh Tịch nắm lấy tay Lục Đình Kiêu cũng bắt đầu đổ mồ hôi vì căng thẳng...
Con mẹ nó, tán gái thành thần thế rồi sao đúng vào thời khắc mấu chốt thì tự dưng lại nhát cáy thế này?
Không được, không được! Phải quẩy lên thôi!
Hai người băng qua con đường đầy hoa lá, bước qua con đường ngập mùi hoa thơm cỏ mát, tầm nhìn bỗng mở ra, trước mắt là cả một rừng hoa, từng cánh hoa đang đung đưa theo gió...
Đây là chỗ lúc cô đứng ngoài cửa sổ thì phát hiện ra, ban nãy cô lén ra khỏi phòng cũng là để tìm thử tới đây.
Tự dưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/336562/chuong-1796.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.