"Vô tội? Tử Dao, em thật sự cho rằng... bọn họ vô tội?" Mặc Lăng Thiên dứt khoát mở ra đoạn ghi âm thứ hai, những lời nói lộ liễu của đám người nhà họ Quan vang lên quanh quẩn trong khắp căn phòng.
Sau khi đoạn ghi âm kết thúc, cả căn phòng rơi vào một mảnh tĩnh mịch.
"Lăng Thiên..."
Không đợi Quan Tử Dao kia ỉ ôi cái gì, Mạc Lăng Thiên đã nói: "Lúc trước trong tiệc mừng thọ của ba anh, Ninh Tịch bị đẩy xuống nước suýt nữa mất mạng cũng là do bọn em làm đúng không? Ha ha, lúc đó anh còn tin lời em nói đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn..."
Quan Tử Dao đau khổ nhìn chằm chằm người trước mặt: "Bất kể bọn họ làm cái gì thì đấy cũng là cha của em, anh của em! Anh bảo em phải làm thế nào? Chẳng lẽ em phải trơ mắt nhìn Quan gia bị hủy mà không làm cái gì sao?"
Sống lưng Mạc Lăng Thiên cứng ngắc, hai mắt đỏ thẫm. Trong đôi mắt ấy là sự thất vọng cùng lạnh lùng mà Quan Tử Dao chưa từng thấy bao giờ: "Tử Dao, những chuyện mà người nhà em làm thì em đều biết đúng không? Nhưng em lại chưa bao giờ ngăn cản bọn họ!"
"Ha ha..."
Đối mặt với sự chất vấn của Mạc Lăng Thiên thì Quan Tử Dao chỉ cười lạnh một tiếng, cô ta giương mắt nhìn chằm chằm anh ta rồi gằn từng chữ nói: "Tại sao em phải ngăn cản? Con đàn bà kia không xứng với Lục Đình Kiêu! Nếu không phải Đình Kiêu bị cô ta làm cho mê muội đầu óc thì hai nhà bọn em đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/336607/chuong-1751.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.