"Ông nhìn Đường Dạ đi, người ta thông minh hơn biết bao nhiêu, huynh ấy biết là không thể nên căn bản chưa hề nghĩ tới chuyện đi tìm Satan!"
Nhắc tới Đường Dạ, trong mắt Phong Tấn thoáng qua một chút hy vọng: "Có lẽ Đường Dạ có cách..."
Phong Tiêu Tiêu thở dài: "Có cách gì được chứ? Lần trước Hắc Long chúng ta còn cứu không nổi thì lần này dựa vào đâu mà cứu được chú Kiều? Huống hồ lần này càng khó giải quyết hơn, bên kia còn có Đường Lãng..."
"Đừng nhắc tới thằng phản đồ đó!!!"
....
Tầng hầm của khách sạn nào đó dưới trướng của Lục thị tại ngoại ô.
"Aaaaaaaa..."
Tường cách âm vừa dầy vừa nặng ngăn cách những tiếng gào thét khiến người ta rợn cả tóc gáy...
"Tôi nói... tôi nói... tôi nói hết..."
Lục Cảnh Lễ bĩu môi một cái: "Không phải chứ? Nhanh thế á? Tiểu Hắc Long nhà mấy người còn trụ được ba ngày đó!"
Lục Đình Kiêu vô cảm ngồi trên ghế salon quan sát.
Xương bánh chè dính theo cả thịt vụn của Kiều Dịch bị tươi sống móc ra, ông ta giống như một con chó thảm bại tê liệt ngã trên đất. Con mắt u ám của ông ta nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trên ghế salon, thủ đoạn của thằng nhóc này còn đáng sợ hơn cả ác quỷ, trong mắt ông ta đã ngập vẻ sợ hãi.
Thiệt cho ông ta cứ nghĩ là Hắc Long có thể chịu nổi...
Ông ta cứ cho rằng, Lục Đình Kiêu chỉ là một thằng oắt con làm thương nhân cả người chỉ sặc mùi tiền, không ngờ thủ đoạn của nó so với người của bọn họ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/336610/chuong-1748.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.