Tại biệt thư khu ngoại ô.
"Chú Kiều! Bên phía tập đoàn Lục thị vẫn chưa có động tĩnh gì. Hình như, Lục Sùng Sơn không nói chuyện này cho Lục Đình Kiêu biết, còn âm thầm phái người đi tìm chúng ta... Giờ có cần liên lạc với Lục Sùng Sơn không?" Phong Tấn xin chỉ thị.
"Liên lạc với ông ta làm gì?" Kiều Dịch hờ hững hỏi.
Phong Tấn nghe vậy thì sững sờ: "Tất nhiên là..."
"Cậu tưởng tôi dùng thằng bé đó để uy hiếp Lục Sùng Sơn sao?" Kiều Dịch cười như không cười.
Phong Tấn nghe vậy thì khó hiểu: "Chẳng lẽ... không phải? Vậy ngài định làm gì?"
Kiều Dịch ngồi trên chiếc ghế bành rộng, lạnh lùng nhìn ra sắc trời đen như mực ngoài cửa sổ, hai tròng mắt sâu hoắm như con thú dữ xấu xí dữ tợn, đang cố gắng ngọ nguậy để xông ra: "Giết nó đi."
Vừa dứt lời, con ngươi Phong Tấn thắt lại: "Sao ạ?"
Người đàn ông kia cười lạnh: "Sao nào? Sợ rồi?"
Phong Tấn cúi đầu, giấu đi sự kinh hãi trong ánh mắt: "Không... chỉ là..."
"Sợ cái gì? Sau đêm nay, mọi thứ đều là của chúng ta, Lục Sùng Sơn chẳng qua chỉ là con chó mất chủ thôi!"
Phong Tấn nghe vậy nhíu mày, dù là vậy cũng đâu nhất thiết phải giết đứa bé đó? Rõ ràng còn cách khác ổn thỏa hơn mà…
Lỡ như giết đứa nhỏ đó rồi lại càng khiến Lục thị phản công điên cuồng hơn thì sao...
"Còn chuyện gì không?" Ánh mắt Kiều Dịch âm u bắn về phía người trước mắt.
Phong Tấn hơi run lên: "Không! Tôi đi làm ngay đây!"
Nói rồi, không biết ông ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/336666/chuong-1692.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.