"Đình Kiêu… Sùng Sơn mau nói chuyện này cho Đình Kiêu biết! Mau bảo nó đi cứu Tiểu Bảo!" Nhan Như Ý vội vàng lên tiếng thúc giục, qua một lúc bà bổ sung thêm một câu: "Còn cả con bé đó nữa…"
Nhan Như Ý nhắm mắt lại run rẩy nói: "May là… may là lần này Tiểu Bảo không phải chỉ có một mình… có con bé đó ở bên cạnh, chí ít Tiểu Bảo cũng sẽ không sợ nữa… tôi quả thật không dám nghĩ, nếu như lần này Tiểu Bảo chỉ có một mình…"
Nhan Như Ý nói rồi nước mắt liền rơi như mưa.
Vừa nghĩ đến việc bọn họ thế nhưng lại một lần nữa để Tiểu Bảo phải chịu đựng chuyện này. Nghĩ đến chuyện nhỡ mà Ninh Tịch không đi theo, Tiểu Bảo lại một lần nữa hứng chịu chuyện này, phải chịu tổn thương tâm lý nặng nề, bà hận đến mức không thể giết chết chính mình.
"Là tôi… đều là lỗi của tôi… là tôi không bảo vệ tốt Tiểu Bảo… tại sao lúc đó tôi lại không ôm chặt Tiểu Bảo chứ… tại sao lúc đó tôi lại muốn đón Tiểu Bảo từ tay Ninh Tịch cơ chứ, nếu như lúc đó người ôm Tiểu Bảo là Ninh Tịch…" Lúc này Nhan Như Ý đã chôn vùi trong sự tự trách.
Lục Sùng Sơn không nói gì hết nhưng tâm trạng của ông ta lúc này cũng chẳng khá hơn Nhan Như Ý là mấy. Nếu như không phải là vì ông ta sốt ruột muốn xác định quan hệ với nhà họ Quan, thì hôm nay cũng sẽ không để đối phương thừa cơ ra tay.
Quan Tử Dao cẩn thận đỡ Nhan Như Ý đứng lên:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/336670/chuong-1688.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.