Một hồi sóng gió cuối cùng cũng lắng xuống, chỉ có điều với một số người mà nói thì đây chỉ là bình yên trước cơn bão tố mà thôi.
Trên một chiếc xe sang trọng.
Thường Lị cố chịu đựng mùi hôi thối mà dùng khăn lông lau tóc cho Ninh Tuyết Lạc.
Còn Tô Diễn thì đã bị gọi về nhà gấp mà đi trước.
Lúc này, Ninh Tuyết Lạc cả người bẩn thỉu, tóc tai ướt đẫm nhỏ nước lách tách, hai mắt đỏ ngầu, toàn thân run rẩy, vẻ mặt âm trầm dữ tợn, Thường Lị thực sự không dám trêu chọc vào cô ta lúc này.
Điện thoại của Thường Lị lúc này sắp bể rồi, ngay cả ông chủ cũng tự mình gọi điện tới hỏi.
Vì thế Thường Lị chỉ có thể nhắm mắt nói: "Tuyết Lạc, chuyện này ảnh hưởng quá lớn! Chúng ta phải lập tức làm rõ mọi chuyện, nếu không sợ rằng hậu quả sẽ thảm thiết không chịu nổi! Nhưng mà trước khi mở họp báo thì em phải nói rõ với chị một chuyện, chuyện bà già với người phụ nữ trung niên kia nói... có phải là thật hay không?"
Một tiếng “chát" giòn dã vang lên, Ninh Tuyết Lạc thẳng tay hạ một cái tát lên mặt Thường Lị: "Câm mồm! Đồ ngu xuẩn! Sao có thể là thật!"
Thường Lị ôm lấy gò má bỏng rát đau đớn, mặc dù Ninh Tuyết Lạc vẫn luôn mồm từ chối, nhưng Thường Lị dù gì cũng đã lăn lộn bên cô ta nhiều năm như thế rồi, chút ánh mắt này vẫn phải có, chỉ e là những chuyện này đều là thật.
Một người trước giờ vẫn luôn cho mình là thiên kim đại tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/336803/chuong-1555.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.