"Mẹ... Mẹ nói ai thế?" Tôn Lan hồ nghi hỏi.
Đường lão thái lấy tay chỉ vào mặt Tôn Lan, tức phì phò nói: "Còn có thể là ai nữa! Còn không phải là đứa con gái ngoan do cô sinh ra à! Nó không muốn để Tiểu Nặc tới Đế Đô chướng mắt nó, không phải trước đó nó còn xúi cô bắt Tiểu Nặc đổi nguyện vọng à?"
Tôn Lan lập tức ngẩn ra, dường như hoàn toàn không nghĩ đến khả năng này: "Việc này… không thể nào đâu! Con đã giải thích với Tuyết Lạc rồi, đến lúc đó chỉ có mình Tiểu Nặc tới Đế Đô thôi, con sẽ không đi theo mà, cũng tuyệt đối không để Tiểu Nặc quấy rầy cuộc sống của nó… Lúc đó nó cũng đồng ý rồi, cũng không nói gì cả mà…"
Ninh Tuyết Lạc xúi Tôn Lan bảo Tiểu Nặc đổi nguyện vọng ư?
Ninh Tịch nghe đến đó thì cau mày lại, vốn cô đã thấy chuyện điền sai nguyện vọng này đã rất lạ rồi, bây giờ xem ra những gì cô phỏng đoán không sai, việc này chắc chắn do Ninh Tuyết Lạc làm.
Mặc dù cô đã nghi ngờ từ đầu nhưng vẫn không có nói ra, nếu chuyện này do chính cô nói ra thì lại thành châm ngòi ly gián. Cơ mà, từ thân phận người ngoài như Lục Đình Kiêu thì Đường lão thái đương nhiên là lập tức nghĩ đến Ninh Tuyết Lạc rồi…
Lúc này Đường lão thái đã hoàn toàn tức giận: "Cô đúng là ngu xuẩn, nó nói gì thì cô tin nấy à? Nhà họ Đường của chúng ta thì đắc tội được với người có bản lĩnh sửa nguyện vọng của Tiểu Nặc à!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/336853/chuong-1505.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.