Lục Đình Kiêu khẽ nhướn mày nhìn Lục cảnh Lễ.
Ánh mắt kia... phải nói là vô cùng quái dị... khiến Lục Cảnh Lễ chẳng hiểu ra làm sao: "Anh... Sao... làm sao thê?"
Đầu ngón tay Lục Đình Kiêu vừa chỉ lên số ngày và số phòng trên giấy thì giọng nói trầm thấp cũng đồng thời vang lên: "Là anh."
Lục Cảnh Lễ gãi đầu: "Hở? Cái gì? Cái gì là anh cơ?"
Lục Đình Kiêu chậm chạp đọc lại số ngày và số phòng: "Tối đó, người trong phòng này, là anh."
Vừa dứt lòi, Lục cảnh Lễ liền đứng đực ra, dường như không hiểu Lục Đình Kiêu đang nói gì, mãi nửa ngày sau mới tỉnh táo lại, truy hỏi, "Anh... Anh... Anh nói cái gì? Người trong phòng này... là... là anh á?"
"Tài liệu ghi chép tối đó, cũng là anh tự xóa." Lục Đình Kiêu tiếp tục nói.
Cả căn phòng rơi vào trầm mặc.
Ngây ra mất một lúc, Lục cảnh Lễ hốc tốc lao tới chụp lấy tờ tài liệu trên bàn Lục Đình Kiêu, nhìn nhìn số phòng với số ngày, sau đó đôi mắt càng lúc càng trợn trắng, sau đó nữa thì y như vừa bị sét đánh: "Đệt!!! Đùa nhau hả?"
Sao... lại không nghĩ tới chứ...
"Đây... đây không phải là cái ngày em hạ thuốc anh vào năm năm trưỏc sao!!!"
Mẹ kiếp, mình bị váng đầu à? Sao không nghĩ đến điều này ngay từ đầu!
Nhưng cũng không thể trách anh được, chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, với lại anh còn đang toàn tâm toàn ý điều tra chuyện của Tiểu Tịch, sao mà nghĩ được đến chuyện này. Lúc trước anh chỉ để ý đến số phòng, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/336951/chuong-1407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.