Hồng Bân còn chưa nói xong thì đã bị một bạt tai khiến gã lệch cả mặt, phun ra một búng máu nhàn nhạt.
"Mẹ nó! Đứa nào! Đứa nào chán sống rồi hả?" Mấy tên đồng bọn của Hồng Bân đồng thời nhìn ra phía cửa.
Cái bọn chúng thấy là một cô gái nhỏ xinh xắn đang đứng đó, cô mặc bộ quần áo vải thô, thắt hai cái bím tóc, dáng người có vẻ gầy yếu nhưng vẻ mặt lại khiến người ta rét run...
"Chị..." Đường Nặc cũng sực nhớ đến chuyện Ninh Tịch cũng ở đây nên vội vàng chắn trước mặt cô.
Đường Thiện với Tôn Lan nghe thấy Đường Nặc gọi một tiếng "chị" thì cũng đồng thời quay phắt ra cửa.
"Tiểu Nặc, con nói cái gì? Tuyết Lạc đến sao?"
"Tuyết Lạc?"
Nhưng khi thấy rõ khuôn mặt của cô gái, hai bọn họ lại trợn tròn mắt.
Đây hình như không phải Tuyết Lạc...
Là...
Là Đường Tịch...
Là Tiểu Tịch!!!
Sao lại là Tiểu Tịch?
Chẳng phải Tiểu Nặc đi tìm Tuyết Lạc cơ mà?
Hồng Bân lau vết máu ở khóe miệng, sắc mặt gã lúc này đã cực kỳ khó coi: "Mày là con gái của Đường Thiện? Gan lớn lắm! Mày biết tao là ai không? Mày dám đánh cả tao cơ à!"
Mấy tên đồng bọn cũng hung ác nói: "Con nhãi con, mày muốn chết đúng không!"
"Má nó chứ, anh Bân, hay chúng ta mảng cả hai đứa nó đi đi! Con bé đó trông cũng được lắm!"
"Đúng thế, nhìn da nó kìa, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn kìa, tìm khắp làng trên xóm dưới cũng không kiếm được đứa nào xinh như nó đâu, không ngờ con chó già
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/336988/chuong-1370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.