Ngoài cửa lớn nhà họ Ninh.
"Tiểu Tịch, con nghĩ kỹ chưa, chỗ cổ phần này cháu thực sự đưa hết cho cô à?"
"Cô à cô cứ nhận đi ạ, đồ của nhà họ Ninh cháu không muốn dính vào, đương nhiên cháu cũng không muốn kẻ khác được lợi, cũng may là có cô xuất hiện, cháu chỉ sợ… số cổ phần đó sẽ gây thêm rắc rối cho cô." Ninh Tịch không yên tâm nói.
Ninh Thu Đồng cười lạnh một cái: "Hừ, rắc rối ấy à? Chút bản lĩnh đó của họ chưa đáng để cô phải quan tâm! Nếu đã như thế, Tiểu Tịch, số cổ phần này cô cũng không đùn đẩy nữa, cô sẽ nhận. Cháu chỉ cần yên tâm làm những gì mình muốn là được, nhà họ Ninh đã có cô rồi!"
"Cháu cám ơn cô ạ!" Ninh Tịch nhìn Ninh Thu Đồng với ánh mắt cực kỳ cảm kích, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Cô không hỏi cháu về chuyện năm đó sao?"
Ninh Thu Đồng cười cười: "Có gì đâu mà phải hỏi, cô dùng đầu gối cũng đoán được tình hình lúc đó đại khái như thế nào. Chẳng qua là, với cái tính mưu mô xảo trá kia của Ninh Tuyết Lạc, chắc chắn giờ đã chẳng còn lại chút chứng cứ gì của năm đó. Bây giờ, con nhỏ đó vẫn một mực đổ tội lên đầu cháu, lại cộng thêm việc Tô Diễn cũng đứng về phía con nhỏ đó thì dù cháu có một trăm cái mồm cũng không giải thích rõ được!"
"Kẻ đã không tin cháu thì có nói thế nói nữa cũng vô dụng, những người tin cháu thì cháu chẳng cần nói một chữ họ vẫn tin! Cháu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/337034/chuong-1324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.