Cậu Hai à, cháu không biết thật mà, cậu đi hỏi thẳng Ninh Tịch thì hơn!" Giang Mục Dã không dám nhiều lời, sợ sẽ bị Ninh Tịch đánh chết, đành lấp liếm cho qua rồi chuồn mất.
"Aiya, chạy cái gì thê..." Lục cảnh Lễ tiếc nuối, tính tò mò lại trỗi dậy.
Sau cơn tò mò, cuối cùng cũng nhớ tỏi ông anh mình, anh khẽ ho nhẹ một tiếng, an ủi nói: "Khụ khụ, anh, đều tại cái miệng quạ này của em. Nhưng, có vẻ như mối quan hệ giữa hai người này giờ đã hoàn toàn trở thành kẻ thù rồi, đã thế trông thái độ hung tàn của chị dâu kìa, tên Mạc Thần Tu này chắc chắn không có sức uy hiếp gì đâu..."
Lục Đình Kiêu: "Nếu có uy hiếp thì đã sao?"
Lục Cảnh Lễ vội vuốt lông: "Phải phải phải! có uy hiếp thì cũng chẳng có gì phải sợ cả! sắc đẹp của anh có thể nghiền nát được hết đám người ở đây ấy chứ!"
Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng một người đàn ông gào lên đau đớn, Ninh Tịch bẻ ngược tay Mạc Thần Tu, sau đó đè gối lên lưng anh ta ép chặt xuống mặt đất...
Trận đấu cuối cùng cũng kết thúc!
Tất cả mọi người xem thế cũng đủ rồi, còn vỗ tay nữa!
Một lát sau, Ninh Tịch nhấc chân mình lên, thả lỏng Mạc Thần Tu ra.
Nếu không phải cô vẫn phải kiêng dè, sợ làm Mạc Thần Tu bị thương, ảnh hưởng tới việc quay phim, thì làm gì phải mất nhiều thời gian như thê.
Đánh lâu như vậy, Ninh Tịch chỉ toát một tầng mồ hôi mỏng, quần áo vẫn rất chỉnh tề.
Mạc Thần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/337064/chuong-1294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.