Về sớm thế?
Trang Liêu Nguyên có chút hoài nghi, chẳng phải mọi lần nó đều chơi cho đã đời rồi mới mò về sao. Huống chi, gần đây ông cũng không ở nhà thì nó lại càng phải quậy đến long trời lở đất mới đúng chứ.
Trang Liêu Nguyên nghĩ nghĩ rồi xụ mặt nhìn ra cửa, ông còn đang định nói mấy câu kiểu "mày còn biết về à", cơ mà lời ra đến mép rồi vẫn không chui ra khỏi miệng nổi...
Cậu trai đứng ở cửa đang mặc bộ đồng phục học sinh, sau lưng còn đeo cặp sách. Mái tóc sạch sẽ gọn gàng trông hoàn toàn ra dáng một học sinh trung học căng tràn sức sống.
Đây là... con ông hả?
Không chỉ Trang Liêu Nguyên mà mấy chiến hữu cũng sửng sốt. Dẫu sao lần gần nhất mà bọn họ gặp Trang Vinh Quang thì mái tóc cậu ta còn dài hơn cả con gái, quần áo thì xanh xanh đỏ đỏ y như cái bảng pha màu.
Cậu trai trước mặt với thằng nhóc trong trí nhớ bọn họ chênh lệch quá lớn!
"Chú Trương, chú Lăng, chú Trịnh..." Trang Vinh Quang chào hỏi từng người một.
Lúc này mọi người mới giật mình tỉnh lại.
"Vinh Quang đấy à! Suýt nữa chú không nhận ra luôn!"
"Chẳng phải mình ông đâu, tôi cũng sửng sốt đây này!"
"Đệch! Ông giỏi lắm Trang Liêu Nguyên, vừa rồi ông còn lừa bọn tôi?"
"Quả nhiên là lớn lên rồi hiểu chuyện hơn! Tôi đã bảo "hổ phụ vô khuyển tử" mà!"
...
"Chỉ là có chút bộ dạng con người hơn thôi mà mấy ông cũng khen nó!" Mặc dù trong lòng tràn đầy hoài nghi nhưng hiển nhiên đây không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/337254/chuong-1158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.