"Chị Hai! Em xin lỗi! Em không biết gì hết cả! Em chỉ là thằng chạy việc cỏn con thôi mà, lão Đại bảo em làm cái gì thì em làm cái đó! Oan có đầu nợ có chủ, việc này không có liên quan gì đến em hết, em xin chị..." Gã răng hô hoàn toàn chìm trong sợ hãi, không ngừng kêu la xin tha mạng.
"Mày chạm vào cô ấy." Vẻ mặt Ninh Tịch chẳng có chút dao động nào, cô thật sự muốn giết chết gã khốn nạn này.
"Không có! Em không có! Em... em chỉ chạm tay cô ta một chút thôi... không không không... em không cố ý như vậy... xin chị tha cho em một mạng... xin chị..." Đũng quần của gã bắt đầu tí tách rỉ ra từng giọt chất lỏng màu vàng nhạt tanh tưởi.
Ninh Tịch không có kiên nhẫn nghe gã ta lảm nhảm, gã ta la lối quá om sòm khiến sự tàn nhẫn trong mắt Ninh Tịch càng mất không chế. Trong đầu cô lặp đi lặp lại hình ảnh Trang Khả Nhi bị gã đàn ông kia đè xuống đất...
Những hình ảnh ấy... dần dần trùng khớp với những hình ảnh của năm năm trước... điều đó khiến đầu Ninh Tịch đau như muốn nứt ra, đồng thời cũng ngày càng mất không chế....
Ninh Tịch siết chặt cò súng, càng ngày càng chặt, gần như một giây sau là đầu đạn đã ngay lập tức lao ra khỏi họng súng rồi...
Nhưng đúng vào thời điểm đó lại có một đôi tay mềm mại ôm lấy cô từ đằng sau: "Tiểu Tịch! Đủ rồi! Đủ rồi! Cậu tỉnh lại đi! Tớ không sao rồi! Tớ không sao hết! Tiểu Tịch! Tỉnh lại đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/337270/chuong-1147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.