Chỉ ba phút thôi nhưng với Trang Vinh Quang lại như cả thế kỷ.
Gã tóc vàng cho gã xăm kín người bên cạnh một ánh mắt, tên đó lập tức thả chai rượu trong tay xuống rồi đi tới đè tay Trang Vinh Quang xuống.
Tên tóc vàng nhỏ một bãi nước miếng lên lưỡi đao: "Nhãi con, hết thời gian rồi! Nói coi, cắt ngón nào trước?"
Ánh mắt ghê tởm như rắn độc của gã quét qua mười ngón tay của Trang Vinh Quang, khiến cậu chàng sợ đến nỗi bắt đầu điên cuồng giãy dụa: "Buông tôi ra buông tôi ra! Ba tôi là Trang Liêu Nguyên, ông nội tôi là Trang Tông Nhân! Mấy người dám động vào tôi thì người nhà tôi không bỏ qua cho mấy người đâu!"
"Ha ha ha... Mày chắc chứ? Mày có là con trai của Trang Liêu Nguyên thật thì sao, dù gì cũng chỉ là một thằng phế vật thôi! Tao có phế mày thì sao? Nói không chừng người nhà của mày còn cảm kích tao vì đã giúp họ dạy dỗ cái thằng phế vật như mày đấy!"
"Em trai à, nếu mày vẫn không hiểu thì để tao dạy cho mày hay, cuộc sống không dễ dàng như mày tưởng đâu! Nợ tiền mà không trả thì cái giá phải trả đắt lắm đó, ở đâu cũng có đạo lý này thôi! Còn nhà mày thì tao ngại đếch gì! Muốn làm lớn chuyện thì chúng mày có giỏi cứ làm đi, để xem ai là người chịu thiệt hơn!"
Gã tóc vàng hoàn toàn không sợ hãi, vừa nói vừa tách một ngón tay của Trang Vinh Quang ra, chuẩn bị chém dao xuống ngón út.
"Aaaaaaa...." Trang Vinh Quang hét ầm lên.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/337278/chuong-1141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.