Ninh Tịch nhìn Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý, cũng biết là bọn họ rất quan tâm đến Tiểu Bảo, bèn tiện tay chỉ bình hoa đầu giường rồi dịu dàng hỏi: "Bảo bối, đây là cái gì nào?"
Tiểu Bảo nhìn theo hướng Ninh Tịch chỉ rồi sau đó trả lời rõ ràng: "Hoa ạ."
"Cái này, cái này thì sao?" Ninh Tịch cố nén hưng phấn, cầm lấy quả táo trên bàn.
"Quả táo ạ."
"Vậy cái này thì sao?" Ninh Tịch lại cầm lấy một chiếc điều khiển.
"Điều khiển ạ."
...
Tiếp sau đó, Ninh Tịch lại chỉ thêm mấy thứ khác nữa, cậu nhóc đều ngoan ngoãn mở miệng trả lời hết, cho dù là đã lâu không nói chuyện nhưng cách phát âm mỗi chữ đều không có bất cứ vấn đề gì cả.
"Bảo bối nhà chúng ta thật là thông minh!" Ninh Tịch kích động khen ngợi bánh bao nhỏ.
Được mẹ Tiểu Tịch khen, bánh bao nhỏ lại thẹn thùng mím mím môi, ra chiều rất vui vẻ, sau đó lại đưa đồ ăn tới cho mẹ: "Mẹ ăn đi."
"Ừm ừm ừm… Cảm ơn bảo bối! Mẹ sẽ ăn bằng sạch thì thôi!"
Nhan Như Ý vui đến phát khóc: "Tốt quá rồi! Thật sự là tốt quá rồi!"
Bây giờ Tiểu Bảo đã thật sự có thể mở miệng nói chuyện rồi!
Vốn bà vẫn còn lo lắng rằng đã lâu như vậy mà Tiểu Bảo không chịu nói gì, sau này có nói thì cũng sẽ gặp chướng ngại ngôn ngữ mất thôi. Lúc Quan Tử Dao bảo muốn giới thiệu chuyên viên điều trị tập phục hồi ngôn ngữ bà còn hơi do dự, bây giờ xem ra Tiểu Bảo không hề có chút vấn đề
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/337315/chuong-1117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.