Sau đó, liền có người tới còng hai tay Tào Lệ Dung lại.
Vẻ mặt Tào Lệ Dung tràn đầy hoảng sợ nhìn Quan Thụy và Quan Tử Dao: "Tử Dao… Chú Quan… cứu cháu với… Cháu không đẩy cô ta! Là cô ta tự ngã! Cháu không có đẩy cô ta!"
Nhan Như Ý cau chặt mày, vẻ mặt rất không vui, sao nhà họ Quan lại có người họ hàng như thế này?
Tuy rằng bà không thích Ninh Tịch nhưng cũng không hi vọng cô chết.
Mà bây giờ, người đẩy Ninh Tịch xuống nước lại là người nhà họ Quan, điều này khiến bà không thể không nghĩ nhiều được.
Quan Thụy còn đang định cố đấm ăn xôi thì Mạc Kiến Chương đã lạnh lùng nói: "Xin lỗi anh Thụy, chuyện lần này quá lớn, người bị hại còn chưa biết sống chết thế nào. Trong số quan khách tham dự hôm nay cũng có không ít nhân vật quan trọng của chính phủ, ấy thế mà lại để chuyện này xảy ra trước mắt người ta... Tôi buộc phải cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng."
Quan Thụy nghẹn họng, những lời này vốn là lời kịch của ông ta, thế nhưng bây giờ lại trở thành lí do để đối phương từ chối ông ta…
"Chú Quan, cứu cháu! Chú Quan! Cháu thật sự không đẩy cô ta mà!" Tào Lệ Dung gào thét, bị mấy đồng chí cảnh sát dẫn đi.
Mặt mũi Quan Thụy sầm sì lại, càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ, rốt cuộc sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Rõ ràng là kế hoạch của bọn họ rất hoàn mỹ, vậy tại sao người rơi xuống nước lại là Ninh Tịch?
Chẳng lẽ là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/337325/chuong-1110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.