Chết tiệt, cô ta kích động quá rồi, cư nhiên lại nói toạc ra, bất luận là trước mặt Tô Diễn, hay Trang Linh Ngọc và Ninh Diệu Hoa, cái họ thích chính là việc cô ta không tranh không đoạt, cô ta tuyệt đối không thể thể hiện ra việc cô ta muốn gì đó của Ninh gia được...
Vậy nên Ninh Tuyết Lạc liền tỏ ra tủi nhục vạn phần vội sửa lời nói: "Diễn, sao anh có thể nói em như vậy? Nếu như em muốn thứ gì của Ninh gia, em có cần phải cố gắng làm việc đến thế không? Chỉ là em cảm thấy đau lòng thôi mà, em vẫn luôn coi mình là một phần của nhà họ Ninh, chuyện gì cũng đặt Ninh gia lên hàng đầu, nhưng mọi người lại luôn coi em là người ngoài! Cả anh nữa, Diễn, em muốn nở mày nở mặt gả cho anh, em muốn mọi người đều nói anh cưới được một người vợ tốt!"
Nghe đến đây, thần sắc Tô Diễn mới dịu xuống: "Tuyết Lạc, anh hiểu tâm ý của em, nhưng em không cần lo, sẽ không ai dám nói người phụ nữ của anh những lời không hay đâu. Em cũng hoàn toàn không cần lo việc lấy anh sẽ bị xem thường, bên phía ba mẹ, anh sẽ nói rõ cho ba mẹ hiểu!"
"Diễn, cảm ơn... cảm ơn anh đã luôn ở bên em..." Ninh Tuyết Lạc chỉ tạm thời đè xuống mọi bất mãn và tức giận trong lòng, cô ta ngoan ngoãn tựa vào lòng Tô Diễn.
Lúc Ninh Tuyết Lạc không trông thấy, Tô Diễn lại ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng trên lầu.
Xuyên qua cửa sổ, ngợ ngợ có thể thấy bóng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/337346/chuong-1096.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.