Lục Sính Diên sẽ không buông tha cho cô, nụ hôn cuồng nhiệt ập đến.
Hôn đến khi cô mềm nhũn vô lực, thân thể như hóa thành một vũng nước.
Lời nói đứt quãng trong miệng Trần Hân nghe như tiếng mèo kêu:
“Lục......Lục giáo sư......điện......điện thoại……”
“Kệ nó đi!” Lục Sính Diên gầm nhẹ một tiếng.
Giữa mây mưa, Trần Hân đã mất kiểm soát, hoàn toàn sa ngã.
Tiếng chuông điện thoại vẫn không ngừng vang lên, dường như trở thành nhạc đệm của bọn họ, Trần Hân cảm giác thân thể và linh hồn của mình đã tách rời......
Không biết qua bao lâu, mọi thứ đã lắng xuống, lúc này đã là rạng sáng.
Trần Hân co người lại, khóe mắt tuôn ra nước mắt sinh lý, cảm giác ngứa ngáy sâu trong lòng khiến thân thể cô vẫn còn run rẩy.
Lục Sính Diên liếc nhìn cô đầy dấu vết, nhếch môi, hài lòng đứng dậy, bước qua mớ hỗn độn trên mặt đất, đi thẳng vào phòng tắm.
Đợi anh ta tắm rửa xong đi ra, Trần Hân đã dậy, đang mặc váy trước gương, đưa tay ra sau lưng kéo khóa.
“Sao vậy? Lại định chuồn êm à?”
Lục Sính Diên đi đến phía sau cô, đưa tay kéo khóa váy lên giúp cô, hơi ấm và mùi hương gỗ thoang thoảng trên người anh ta vừa tắm nước nóng bao phủ lấy cô, Trần Hân hơi choáng váng, đầu ngón tay anh ta khẽ lướt qua lưng cô, cô nổi da gà.
Anh ta nhìn chằm chằm vào xương b/ướm xinh đẹp của cô, có chút muốn chạm vào, nhưng thấy cô nổi da gà, không khỏi bật cười.
Trần Hân nhìn trong gương, Lục Sính Diên chỉ quấn một chiếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choi-voi-lua/2863124/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.