"Trọng Thanh Thu, câu này do cô tự nói đấy nhé, đến lúc đó đừng bảo với Cảnh Hưng là tôi ép buộc cô."
"Không đâu." Trọng Thanh Thu loạng choạng quay đi, chỉ có thể vội vàng rời khỏi đó.
Cô vốn dĩ định đến tìm Hoàng Cảnh Hưng tính sổ, mà bây giờ vô duyên vô cớ biến thành kẻ đuối lý. Thật xui xẻo, Trọng Thanh Thu cảm thấy bây giờ cô uống hớp nước lạnh cũng có thể bị giắt răng.
Cô thất thểu như du hồn quay về kí túc xá nữ, rồi lập tức đổ ập lên giường. Cô không muốn đi học nên kéo chăn phủ lên đầu mình: "Tiểu Tĩnh, chiều nay xin nghỉ giúp tớ nhé."
"Trọng Thanh Thu, cậu sao thế? Không lẽ những lời đám người kia đồn đãi là thật hết sao?"
Cô không biết, cô không biết gì hết, bây giờ cô rất đau đầu. À, cô còn chưa gọi điện thoại cho Lương Thùy Trang để xác nhận chuyện tiền nong kia nữa, tuy là cô thấy xác nhận rồi cũng không có tác dụng gì, với hiểu biết của cô về con người Lương Thùy Trang, có lẽ chuyện một trăm sáu mươi triệu đồng ấy là thật.
"Trọng Thanh Thu, sao cậu không nói năng gì vậy? Lẽ nào cậu thực sự bắt cá hai tay à? Tớ không tin đâu, trước kia tớ chưa từng nghe cậu nhắc đến chuyện cậu chủ nhà họ Lê bao giờ."
"Đừng nói nữa, tớ không có, tớ không có." Cô gào ầm lên, thần kinh như sắp sụp đổ. Trọng Thanh Thu vén chăn lên, nhanh chóng bấm số điện thoại của Lương Thùy Trang, nhưng điện thoại kêu một hồi lâu mà không có ai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-ba-dao-tinh-yeu-sau-sac-ong-xa-dai-nhan-that-kho-chieu/1723328/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.