Cuối cùng, Minh Hi không có tìm thêm được tin tức gì đành quay trở về nhà với thiếu niên. Ngôi nhà đơn sơ, gần như không thể gọi là nhà, và một chiếc giường nhỏ lẻ loi. Đây chính là nhà thiếu niên miễn cưỡng có thể che gió che mưa.
Minh Hi cũng không đành lòng đoạt thức ăn trong khẩu phần ăn không nhiều của người ta.
Ngược lại thiếu niên hình như không để ý lắm, mỗi bữa đều vui vẻ đem thức ăn cho anh ăn. Thấy anh ăn, so với chính mình ăn còn vui hơn.
-
Thiếu niên nhìn thấy anh đi theo, hiển nhiên rất vui vẻ, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười, rĩ rĩ oa òa nói không ngừng. Đáng tiếc, Minh Hi một câu cũng không nghe hiểu. Mặc dù Minh Hi đã cố gắng lắng nghe.
Hai người đi một đoạn thời gian, rất nhanh đi tới bờ biển, nhìn sóng lớn vỗ về bờ biển, Minh Hi đến là khó có chút cảm khái.
Lại nói tiếp, anh thật đúng là chưa từng thấy qua biển.
Nơi trước kia anh ở cách biển thật sự quá xa, gia cảnh lại không tốt, tự nhiên không có khả năng nghĩ đến chuyện đi biển du lịch.
Về phần sau này mạt thế tới, sơ kỳ anh vội vàng cầu sinh, hậu kỳ...
Minh Hi nhìn sóng biển quay cuồng, ánh mắt có chút mê mang. Trong đầu bốc lên đủ loại hình ảnh, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Thiếu niên đã bắt đầu tìm kiếm bên bờ biển, thỉnh thoảng từ trong biển vớt ra một ít thứ gì đó. Tôm nhỏ, rất nhanh vớt ra không ít.
Minh Hi suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-cua-toi-con-dang-so-hon-ca-tang-thi/581073/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.