Hạ Sở Ly vốn tưởng Tần Lãng chỉ là kiểu công tử ăn chơi lêu lổng, không ngờ lại là người xuất sắc đến vậy.
“Ngồi đi, vừa ăn vừa trò chuyện nhé.” Anh ta cố cười giả lả.
Diêu Thanh Chi kéo Tần Lãng ngồi xuống.
Những nữ sinh từng ngồi lê đôi mách lúc nãy, ánh mắt giờ đầy ghen tị, mặt dài thượt như ngựa.
Diêu Thanh Chi làm như không thấy, thẳng thừng bỏ qua.
Thời còn đi học, mấy người này từng bắt nạt cô vì cô quá xinh đẹp.
Lúc này, một nam sinh ngồi cạnh Diêu Thanh Chi vừa rót trà cho cô và Tần Lãng vừa bắt chuyện:
“Thanh Chi, cậu còn nhớ tôi chứ? Tôi là bạn cùng phòng của Sở Ly, tôi tên Vương Thịnh.”
Diêu Thanh Chi mỉm cười nhã nhặn: “Nhớ chứ, bạn Vương Thịnh. Tôi còn nhớ có lần trời mưa, cậu cho tôi mượn ô về ký túc xá. Kết quả hôm sau có người bụng dạ hẹp hòi bịa ra tin đồn nhảm.”
“Tôi vẫn luôn muốn cảm ơn cậu, sự giúp đỡ của cậu khi đó rất quan trọng với tôi.”
Năm đó vì lời đồn đó, Hạ Sở Ly đã đánh nhau với Vương Thịnh, khiến Vương Thịnh chảy không ít máu mũi.
Diêu Thanh Chi vẫn luôn thấy áy náy về chuyện đó.
“Anh Tần, Thanh Chi là bạn học xuất sắc nhất lớp chúng tôi hồi đó. Tôi từng nói cô ấy sau này nhất định sẽ rất thành công. Giờ được vào tổng viện Đức Khang thật sự rất giỏi.”
Tần Lãng ôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-cuoi-voi-la-canh-sat-ngam/2979322/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.