Trì Húc xem xong vị trí định vị mà Dương Binh gửi qua, lập tức bảo tài xế tăng tốc.
Lục Thừa Uyên không hiểu vì sao, trong lòng lại dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt.
Anh có một linh cảm mơ hồ — Lạc Ninh đang gặp nguy hiểm.
Không nhịn được, anh liên tục thúc giục tài xế chạy nhanh hơn nữa.
Lúc này, anh chỉ hận không thể mọc cánh bay ngay đến bên cô.
Anh không dám tưởng tượng, Lạc Ninh lúc này đang phải chịu đựng những gì…
…
Tại nhà cũ nhà họ Lục, hai đứa trẻ bỗng dưng đồng thanh khóc òa lên, như thể linh cảm được mẹ chúng đang gặp nguy hiểm.
Dương Thái Liên sốt ruột đến mức trán toát mồ hôi, cùng bảo mẫu dỗ dành hai đứa bé.
Nhưng càng dỗ, chúng lại càng khóc dữ dội.
Ông Lục Tân Quân nghe thấy tiếng khóc của chắt liền cùng quản gia chạy vào phòng trẻ, phụ giúp dỗ dành.
Dương Thái Liên rơm rớm nước mắt, vừa khóc vừa hỏi chồng:
“Ông ơi… có phải Lạc Ninh gặp chuyện rồi không? Bọn trẻ trước giờ chưa từng quấy như vậy… với lại lòng tôi cũng cứ bất an mãi…”
Lục Tân Quân cũng đâu yên lòng được. Ông thật sự rất sợ, sợ phải chứng kiến bi kịch năm xưa tái diễn.
Ông không dám tưởng tượng, nếu Lạc Ninh không thể trở về, thì cháu trai ông – Lục Thừa Uyên, và hai đứa nhỏ sẽ sống sao?
Còn ông bà già này, làm sao chịu nổi thêm một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-cuoi-voi-la-canh-sat-ngam/2979364/chuong-491.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.