Tất cả những gì lão giám đốc Thời đó nói đều chứng minh một điều rằng, trong mắt ông ta, tôi chỉ là một món hàng hóa.
Khương Kha tôi chỉ là kẻ bần hàn, dù muốn đi với những kẻ có tiền nhưng cũng không muốn chủ động đến trước mặt họ để bị họ sỉ nhục.
Một người, khi mà cô ấy không coi bản thân mình là con người, thì bất luận người khác có sỉ nhục, chà đạp như thế nào đi chăng nữa, cô ấy cũng đều có thể chịu đựng, nhưng một khi cảm nhận được sự thương hại từ người khác thì cũng không muốn phải nhẫn nại thêm nữa.
Tôi chính là người như vậy, Trác Nguy đem lại cho tôi rất nhiều thứ, trong đó có một thứ giống như là tình yêu, tôi không muốn đánh mất đi trải nghiệm ngọt ngào ấy.
Lúc tôi rời khỏi quán rượu, tâm trạng cảm thấy rất thoải mái.
Cơ hội có biệt thự, đi du học, làm ca sĩ, mỗi cái đều khiến người ta phải suy nghĩ, nhưng lúc phải ra quyết định thì không có gì để nuối tiếc nữa.
Ông ta cho tôi thời gian một tháng, sau một tháng là diễn ra vòng bán kết của cuộc thi âm nhạc, tôi dự định bỏ thi.
Khi tôi nói cho Trác Nguy về dự định không tham gia thi đấu của mình, lông mày anh ấy nhíu lại, dường như có chút bất ngờ, sau cùng cũng không hỏi thêm tôi điều gì, chỉ gật đầu nói: “Em chắc chắn chứ. ”
Có cùng suy nghĩ giống nhau, tôi về nói với mọi người trong phòng một tiếng, suy cho cùng, từ lúc bắt đầu báo danh, đều là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-ho-vo-tam/1510950/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.