Tôi ừ một tiếng rồi xách hành lý cùng bao lớn bao nhỏ ra ngoài.
Không chỉ có cái áo lông dê tặng bố, khăn quàng cổ tặng dì Tống, mà còn có một ít đặc sản của thành phố A như thịt bò khô…
Lấy những thứ này ra xong, trong vali tôi chỉ còn một bộ quần áo dùng để tắm giặt hằng ngày.
“Chị, sao chị không mua quần áo mới cho em?” Em tôi hỏi.
Tôi ngẩn ra một ra một lúc, “Chẳng phải đã mua cho em một cái máy học ngoại ngữ rồi còn gì?”
“Nhưng đó là đồ dùng học tập mà!” Nó nói, “Chị mua cho mẹ em khăn quàng, mua cho bố áo mới, tại sao không có của em? Tết em đã có quần áo mới đâu?”
Tôi buồn cười, đây là điển hình cho câu lòng tham không đáy mà!
“Muốn có quần áo mới hả?”
“Vâng!” Nó gật đầu lia lịa.
“Bảo bố mẹ mua cho!” Tôi nói, “Máy học ngoại ngữ đắt lắm rồi, chị phải cắn răng mua cho em đấy! Chị muốn em phải chăm chỉ học tập, học giỏi thì mới có tương lai!”
“Hừ, chị không quan tâm đến sức khỏe của em gì cả, nhỡ đâu em mặc không đủ ấm thì làm thế nào?”
“Tìm bố mẹ ấy!” Tôi nói, “Lúc chị bằng tuổi em còn phải tự nấu cơm cơ! Quần áo còn phải mặc đồ thừa của người ta, chẳng có ai hỏi xem chị có mặc đủ ấm hay không cả.”
Tôi dừng một lát rồi nói tiếp, “An An, chị thấy dì Tống nói cực kỳ đúng, chỉ có chịu khổ mới nên người!”
Em trai tôi bĩu môi, dúi đầu vào lòng dì Tống.
Dì Tống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-ho-vo-tam/1510969/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.