Tôi là bên A, cô ta là bên B.
Tôi vẫn còn nguyên vẹn đứng ở đây còn cô ta thì sắp bị sa thải.
Dáng người tôi cao hơn cô ta, trang điểm cũng tinh tế hơn, còn cô ta thì lại mặc quần áo rộng thùng thình, cũ rích, trên mặt toàn là mụn...
Ngay lúc này, khi tôi nhìn thấy ánh mắt của mọi người, thậm chí tôi còn nghi ngờ chính mình liệu có quá đáng quá hay không? Lại đi hiếp kẻ yếu?
Nếu như tôi thây cô ta nhận sai thì có phải là cô ta sẽ không bị sa thải nữa không?
Suy cho cùng thì năm nay tìm được việc làm cũng không dễ dàng.
Trong lúc đang do dự, tôi lại nghe thấy Đường Châu Đốc giục: “Mau tìm tài liệu đi! Không phải là cô sợ rồi đó chứ.”
Giọng điệu khó chịu khiến một chút đồng tình của tôi với cô ta đều biến mất, làm tôi lý trí trở lại.
Chuyện này tôi không thể nhận.
Nếu như là tối hôm qua thì trước khi nói với trưởng bộ phận, tôi sẽ quyết định thay cô ta nhận tội, nói rằng trong lúc kiểm tra tôi không chú ý, cùng lắm thì tôi cũng chỉ bị mắng một trận rồi trừ ít tiền.
Còn hôm nay thì...
Sự việc làm ầm ĩ đến mức này, nếu như tôi thay cô ta nhận tội, thì chỉ còn cách nói là tôi sợ bị phạt nên đã thay người sửa lại tài liệu, thay bản sai bằng bản đúng.
Nếu nói như vậy thì nhân cách của tôi tất cả đều sẽ bị hủy hoại.
Tôi cũng không phải là thánh mẫu, không thể hi sinh bản thân mình vì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-ho-vo-tam/1511059/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.