Tôi đã đứng dậy, vì “bức vách có tai”, không dám dùng âm lượng bình thường để nói chuyện, chỉ có thể chỉ chỉ vào phía đối điện, ý tứ rất rõ ràng: Tôi vẫn sẽ ngồi phía đối diện thì hơn.
Trác Hàng nhấc hai tay len, tỏ ý đầu hàng, mở miệng, không phát ra âm thanh nói: “ Tôi đảm bảo sẽ không đụng vào cậu.”
Sau đó làm một động tác tay ra hiệu “ Mời”, vẫn chỉ vào chỗ bên cạnh cậu ấy.
Ý tứ rất rõ ràng, bảo tôi tiếp tục ngồi bên cạnh cậu.
Tôi do dự một hồi, muốn ngồi ở đối diện thì bên cạnh nói gì sẽ không nghe rõ, thế là lại tiếp tục ngồi sang bên đó.
Trước khi ngồi xuống, tôi nhìn cậu ta một cái cảnh báo, cậu ta lập tức gật đầu
Lúc đó, bít-tết của Trác Hàng đã ăn hết, rất thoải mái ngồi dựa vào lưng ghế, một tay cầm cốc đồ uống.
Tôi nghĩ cậu ta nhất định đang nhìn tôi, nếu không, sao tôi lại cảm thấy đằng sau lưng mình nóng bừng?
Bữa cơm này, không chỉ là một phần bít-tết, từ miếng đầu tiên đưa vào trong miệng, đến miếng cuối cùng nuốt xuống, cũng chỉ mất 20 phút, nhưng sao tôi lại cảm thấy như nó dài hơn mừoi nghìn năm.
Không dễ dàng mới đợi tôi ăn xong, bàn bên cạnh cũng đã ăn xong, đang gọi thanh toán.
“ Đúng rồi, chị Đinh, chuyện mấy hôm trước, thư ký Tống sẽ không truy cứu đén cùng chứ?” Chung Giai lo lắng hỏi.
“ Anh ta có gì mà phải truy cứu, cũng không phải ngừoi phụ nữa của anh ta.” Thư ký Đinh lạnh nhạt nói,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-ho-vo-tam/1511070/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.