Mảng truyền thông của công ty hừng hực khí thế, độ nổi tiếng của tôi ở công ty cũng nhờ đó mà tăng lên.
Không, chính xác mà nói, là độ tốt đẹp của danh tiếng tăng lên.
Sau chuyện bưu kiện lần trước, ở công ty căn bản cũng không thiếu sự nổi tiếng, đi đến phòng ban nào của công ty tôi đều có thể nghe thấy tiếng người chỉ trỏ phía sau: "Nhìn kia, đó là Khương Kha!"
Bây giờ đã khác rồi, ánh mắt mọi người nhìn tôi không còn sự khinh bỉ nữa mà là tôn trọng.
Thế giới này, chung quy lại vẫn là kẻ mạnh làm vua.
Độ nổi tiếng tôi của công ty đã được đẩy lên cao, đưa danh tiếng của công ty đẩy lên cao điểm, bọn họ đã thừa nhận tôi không phải là một người chỉ có đẹp mà không có giá trị nữa, hơn nữa lại còn rất chuyên nghiệp.
Có lần trưởng phòng gọi tôi đến phòng làm việc của ông ấy, cười hỏi tôi: "Cảm giác thế nào?"
"Cảm giác gì ạ?" Tôi hoàn toàn không hiểu.
"Những người đã từng bắt nạt cô, bây giờ cô dùng thực lực đánh lại bọn họ một cú." Trưởng phòng cười.
Tôi lập tức hiểu ông ấy đang nói gì, tôi trả lời: "Cực kỳ thoải mái!"
"Tiếp tục cố gắng!" Ông ấy vỗ vai tôi: "Để người khác nhìn thấy, cô là nhân viên ưu tú nhất phòng chúng ta!"
"Được." Tôi cười, tràn đầy tự tin.
Cái gọi là "Phúc tới họa tới theo" ngay tại lúc lật ngược ván cờ mà tôi cho là hoàn mỹ nhất, lại có người giở trò sau lưng tôi lần nữa.
Tôi còn nhớ rõ ngày ấy, tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-ho-vo-tam/1511207/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.