"Đứa bé kia hẳn là bị con buôn bỏ thêm thuốc, không nhận ra người, cũng may là đứa nhỏ của bọn họ, hai vợ chồng đưa đứa nhỏ tới đồn một chuyến, bây giờ đang ở bệnh viện địa phương."
Thím Vương nghe xong những lời này, không nhịn được cau mày, "Thực sự là làm bậy mà, nếu không phải có Tiểu Tiêu, làm sao có thể tìm được?" Từ tỉnh G lừa bán tới đây, bản lĩnh to hơn nữa cũng không dễ tìm.
Sáng hôm sau, đôi vợ chồng kia dẫn đứa nhỏ lại đây cảm ơn cả nhà bọn họ, mua một đống quà tặng.
Có thể là những ngày qua ăn ngon nuôi tốt, cô nhóc hoàn toàn khác lúc Giang Nhu vừa mới xuyên qua, vẻ ngoài trắng trẻo non nớt, mặc váy nhỏ đẹp đẽ, tóc tết thành hai cái bím, dùng dây cột tóc màu sắc rực rỡ cột lại.
Cô bé dựa vào người Giang Nhu, nhìn thấy trong nhà có người xa lạ đến, tò mò thò đầu ra xem.
Cậu bé được người phụ nữ trung niên ôm vào trong lòng gầy gò nho nhỏ, khi nhìn người ánh mắt hơi dại ra.
Cô nhóc thừa dịp người lớn không chú ý, lén lút đưa một miếng bánh đậu hà lan hồi sáng mẹ làm cho cậu bé, nhỏ giọng nói: "Em trai ăn."
Cậu bé vốn có chút sợ người, nhưng nhìn thấy cô bé, không biết tại sao lại đưa tay nhận.
Chị ấy lập tức quay đầu nói với Lê Tiêu: "Chuyện lần này thật sự rất cám ơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/32191/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.