Chúng tôi chạy đến lối đi an toàn bên cạnh thang máy, tạm thời an toàn trong phạm vi ánh sáng đỏ của chiếc nhẫn, linh thai bẩm sinh pháp lực mạnh mẽ, khiến cho mãnh quỷ đều bó tay bất lực.
Khó trách giang khởi vân cần một ” đứa trẻ dương gian” kế thừa pháp lực mạnh mẽ, tới phá tan tà khí khổng lồ của âm phủ.
Trừ tôi ra, bốn người khác đều bị thương ở mức độ khác nhau, chủ yếu là do móng vuốt sắc bén của mãnh quỷ kia đả thương, bọn họ đều là người thường, hiện tại trừ chảy máu và đau đớn, họ còn bị âm độc nhập thể, lạnh đến phát run.
Từ nhã kỳ thân thể yếu ớt, hơn nữa bị thương mới khỏi, cô ta khóc đến nằm liệt xuống đất, may mắn vẫn còn lâm ngôn hoan cũng vệ sĩ đỡ cô ấy.
Tôi cùng anh tôi vừa mới đẩy cửa lối đi an toàn, thang máy đột nhiên ” ting—-” một tiếng, cánh cửa bên cạnh chúng tôi mở ra
Ở một nơi tăm tối, khủng khiếp như vậy, ánh đèn bên trong thang máy tựa như tiếng hát của nàng tiên cá, chuyên môn mê hoặc, không có lựa chọn nào khác.
” Ngôn hoan! Có thanh máy! Chúng ta đi xuống bằng thang náy đi!” Từ nhã kì như bắt được khúc gỗ cứu mạng, cô ta bị thương, chân cẳng bất tiện, nếu muốn chạy trốn, cô ta sẽ không chốn thoát
” Không được”! Tôi lập tức túm lấy cô ta, quát:” không thể đi thang máy! Đi mau! Đi bằng cầu thang bộ”.
Từ nhã kỳ đang khóc, lộ ra một chút biểu tình sợ hãi vặn vẹo, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-toi-la-diem-vuong/2506777/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.