Mọi người nhìn chằm chằm vào tôi, ở đối diện phòng là một cái gương, hình như tôi chỉ thấy có mỗi mình tôi đang đứng. Tôi… không thấy ai cả, chỉ một mình tôi. Và thậm chí tôi ko thể nào nhận ra tôi. Tôi khác lạ khi mặc bộ đầm này, mái tóc đen lượn sóng, đôi mắt xanh thanh tú hơi hoảng sợ, tôi thấy đó không phải là tôi nữa. Tôi đang là ai? Tôi tập trung vào trước mặt vào người đang mời tôi nhảy.
Tôi ngượng ngùng, không dám đưa tay ra vì
1: Tôi không biết nhảy
2: Tôi thấy nhiều người nhìn tôi rất đáng sợ
-Tôi không biết múa…_ Tôi đáp nhỏ
Hắn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói
-Tôi có thể chỉ cô
Thế là tôi đành cầm tay hắn, chúng tôi cùng bước giữa đại sảnh.
Tôi nhìn theo bước chân của hắn mà nhảy, hắn ôm chặt lấy eo tôi tiến sát đến gần ngực hắn. Tôi bất ngờ nhìn lên, bàn tay rắn chắc của hắn càng bám chặt eo tôi. Tay của hắn thật lạnh băng và mềm mại. Hình như tôi đã nghĩ mình đã có cảm giác này rồi?
-Cô nói mình không biết nhảy, nhưng tôi nghĩ cô nhảy tốt hơn so với tôi tưởng tượng
-Cảm ơn…_ Tôi nói lí nhí chán nản
Chúng tôi cùng nhảy một vòng dưới ánh đèn mờ của bóng đêm. Sau một điệu dang tay ra, hắn kéo tôi lại vào lòng, khuôn mặt hắn kề vào cổ tôi, nói
-Cô thích khách sạn của chúng tôi chứ!
Tôi nhảy ra khỏi khuôn mặt hắn, đáp thành thực
-Tôi rất thích cái điều u ám ở đây, nó làm tôi có trí tưởng tượng phong phú.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-toi-la-ke-sat-nhan-hang-loat/241746/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.