Tôi từng nghe nói, những đứa bé sơ sinh có thể nhìn thấy những thứ mà người lớn không thấy được. Nhưng đứa bé này đã mười mấy tuổi, cũng không biết có thể thấy được Khúc Thiên không bình thường không? Nhưng để cho an toàn, tôi liền chào từ biệt, rồi rời đi.
Khi chúng tôi đi, cậu bé kia vẫn nhìn Khúc Thiên đầy cảnh giác, mãi cho đến Khúc Thiên biến mất ở khúc rẽ.
“Đứa bé kia…” Tôi lo lắng hỏi.
“Nó là Âm Dương Nhãn, có thể thấy được anh.” Anh ấy nói.
Trong lòng tôi cả kinh, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, nói: “Vậy sau này chúng ta ít về nhà thôi.”
“Ừ. Chuyện sửa lại phòng bếp nhà em, anh sẽ mời thờ, em cứ theo sát chỉ đạo là được.”
Im lặng, ngồi trên xe chúng tôi đều im lặng. Đến một cái đèn đò, khi xe dừng lại, Khúc Thiên hỏi: “Em vẫn còn sợ?”
Tôi không trả lời, mà anh ấy cũng không hề nói gì tiếp.
Đêm hôm đó, mơ mơ màng màng tôi cảm giác được mình đang trong giấc mơ. Mơ thấy cậu bé kia đang nghịch hộp sính lễ Minh hôn của tôi. Tôi thầm kêu lên trong lòng, không cho phép động vào đồ vật của tôi.
Tôi mơ màng mở mắt, một bóng người quen thuộc đang đứng ở mép giường tôi. Trên người anh ấy mặc quần áo ngủ tôi mua, cứ như vậy đứng trước mặt, nhìn tôi. Đến khi mắt tôi từ từ mở ra, thấy rõ ràng đó chính là Sẩm Tổ Hàng.
Khi thấy tôi nhận ra mình, anh ấy đột nhiên cúi người xuống, hôn lên môi tôi. Trong lòng tôi kinh ngạc, trong chớp mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-toi-la-quy/1881527/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.