Cuối cùng Mục Diên Nghi cũng xong việc, anh cúp máy rồi bước tới trước ghế sofa, tiện tay ném gói snack ăn dở mà Hạ Túy An bỏ lại vào thùng rác.
Hạ Túy An giang tay ra đòi ôm: "Ông xã vất vả quá, Tết mà còn phải làm việc nữa."
"Công việc là chuyện bắt buộc," Mục Diên Nghi bế cậu lên lòng, tay xoa nhẹ lên eo cậu nơi cậu vừa than nhức mỏi, "Chỉ khi bản thân mạnh mẽ thì mới có cảm giác an toàn. Nếu không, cả đời chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào người khác."
"Huống hồ," anh khẽ cười, "trong nhà còn có một nhóc con chờ anh nuôi nữa mà."
Hạ Túy An gật đầu, thoải mái nhắm mắt lại: "Chim sẻ nhỏ không cần mạnh mẽ, chỉ cần gửi gắm hết hy vọng vào ông xã là đủ rồi."
"Người tình thì không cần, nhưng Kim Kim thì cần. Kiến thức mới là thứ mãi mãi thuộc về bản thân."
Hạ Túy An nằm gối trên chân anh, mái tóc dài rủ xuống: "Nhưng mà học hành mệt lắm, còn khó nữa, em nhìn mà không hiểu. Ông xã sẽ dạy em chứ? Nhưng ông xã bận thế, chắc cũng không có thời gian để ý tới em đâu."
Mục Diên Nghi nói cậu vô lương tâm, quên mất là ai đã từng ngồi kèm cậu làm bài.
Không biết nghĩ tới điều gì, Hạ Túy An lại bật cười hai tiếng trên chân anh, rồi hỏi: "Mấy ông chủ nhà khác có dạy người tình học bài không?"
"Không có," Mục Diên Nghi đáp, "nhưng bạn trai thì có."
Lúc này Hạ Túy An mới hài lòng: "Vậy em cảm ơn bạn trai trước nha."
–
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-toi-sieu-giau-tac-tac-dai-vuong/2784846/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.