Mặc dù những lời nói của Trần Khả Như rất nghiêm khắc nhưng nó là sự thật.
Minh Lâm cúi đầu xấu hổ vì đã làm sai, nó cắn chặt đôi môi nhỏ nhắn, không nói lời nào.
Sau khi Trần Khả Như đánh nó xong, trong lòng cô cũng không dễ chịu gì.
Yêu cho roi cho vọt, chính vì cô dạy dỗ Minh Lâm chưa tốt nên hôm qua mới xảy ra chuyện kinh thiện động địa như vậy.
Minh Lâm ngẩng đầu lên, không cam tâm nói: "Mẹ, không phải như vậy đâu, con vốn không muốn đi đâu nhưng con nghe cô nói là do chú Việt đưa rất nhiều tiền cho bọn họ nên bọn họ mới đến đưa con đi.
Bọn họ muốn đuổi con tránh xa mẹ ra, chú Lâm không thích con, chú lại càng không thích con ở giữa mẹ với chú ấy!"
Trần Khả Như ngạc nhiên hỏi: "Minh Lâm, con nói gì vậy?"
"Con nói thật, chú Việt là người xấu! Mẹ, chú ấy không thích con, con không nói sai!"
Minh Lâm oan ức, nước mắt lấp lánh nơi ở khóe mắt, nhưng những gì nó nói là sự thật, chính tai nó đã nghe được khi ở trên tàu.
Trần Khả Như nhìn nó, ánh mắt rời sang nhìn cô và chú của Minh Lâm nói: "Chị này, những gì Minh Lâm nói là thật sao?"
Cô không thể tin được Lê Hoàng Việt lại có thể làm ra chuyện như vậy? Hơn nữa, anh không có lý do gì để làm thế.
Lê Hoàng Việt là người đàn ông mà cô yêu thương, làm sao cô có thể nghi ngờ anh chỉ vì những lời vô căn cứ được.
Cô của Minh Lâm mặt không biến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-toi-that-quyen-ru/1871429/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.