Editor: Quỳnh Nguyễn
Lúc cô mặc xong quần áo, đem những dấu vết xinh đẹp này che giấu toàn bộ, mi tâm của anh hơi hơi cau.
Mặc quần áo tử tế, cô đứng lên, có lẽ là bởi vì không có ăn cơm, có lẽ là bởi vì vừa mới bị anh làm đã không có khí lực, cô cư nhiên lại ngồi trở lại trên sofa.
Trên đỉnh đầu truyền đến ý cười Lãnh Vân Lâm: "Em mệt chết đi?"
Mộ Thanh Vũ ngẩng đầu, có chút oán giận trợn mắt nhìn anh lại đổi lấy cười ha ha của anh: "Như thế nào, cầu anh, anh liền ôm em đi ăn cơm, nếu không - - "
Mộ Thanh Vũ trả lời là, cô nghiền đầu qua một bên, sau đó chính mình cố gắng chống bàn trà đứng lên.
Lãnh Vân Lâm thấy được bộ dáng cô như vậy, trái lại cảm thấy được, làm như vậy, mới như là bản tính của cô, trái lại cũng không so đo.
Chỉ là, cô không nghĩ muốn để cho anh hỗ trợ?
Anh liền lại cứ phải giúp cô, cô không muốn chính mình góp tay, vậy thì ở một bên bị đói!
Suy nghĩ như vậy trái lại tốc độ anh nhanh hơn, bưng lại những cái đồ ăn này, đương nhiên còn có nồi nước canh.
Đồ ăn còn có chút ấm áp, mà nước canh, nhưng là nóng.
Hơn nữa anh còn cực kỳ bỉ ổi, để thức ăn trên bàn trà hơi xa cô một chút.
Mộ Thanh Vũ nhìn đến anh bưng đồ ăn tới đây, ánh mắt lóe lóe, có chút ngoài ý muốn.
Anh hôm nay "Ôn nhu", để cho cô có chút kỳ quái, anh có săn sóc, ôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-truoc-co-doc-hop-dong-hang-ty-doat-con/1355754/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.