Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thủ đoạn của Mục Lăng, bọn họ đều lĩnh giáo qua, vì lẽ đó không ai dám nghi ngờ Mục Lăng, lần này cùng Mục Nguyên Bằng đi trách tội Mục Lăng, quả thực chính là một quyết định sai lầm.
Bây giờ Mục Lăng nắm quyền lớn nhất, tất cả chức vụ quan trọng ở Mục thị đều là tâm phúc của ông Mục, hoặc là người mà Mục Lăng an bài, lần trở về kia cương quyết tiến hành cải cách, Mục thị đổi mới hoàn toàn, phong cách xí nghiệp cũng thay đổi hình thức, bây giờ phát triển không ngừng, bọn họ ao ước đố kị, đều muốn nắm quyền lớn trong Mục gia, nhưng lại không dám công khai đối đầu với Mục Lăng.
“Đừng nói bây giờ ông nội bất tỉnh, cho dù ông tỉnh rồi, Mục gia vẫn là tôi làm chủ.” Ánh mắt Mục Lăng đảo qua bọn họ, nếu là muốn chờ mong ông nội tỉnh lại, để bọn họ có thể xoay mình, vậy thì quá ngây thơ rồi.
Một đám người, giận mà không dám nói gì, Mục Lăng là chủ tàn bạo của Mục gia.
Chỉ trách bọn họ không nhìn rõ.
“A Lăng, bây giờ không nói chuyện Mục Phàm nữa, là do nó làm sai, cũng nhận được bài học rồi, chấm dứt ở đây đi.” Mục Lệ Ảnh nói, “Ngược lại việc kết hôn của con và Cố Bình An, cô thấy hãy xóa bỏ đi, nếu không truyền ra ngoài nhiều cũng sẽ rất khó nghe, con cũng biết bây giờ thanh danh của cô ta khó nghe cỡ nào rồi, Mục gia không thể ném mặt mũi đi được.”
Cả nhóm người có người tán thành, có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-truoc-ra-lenh-truy-bat-phuc-hac-boss-ngoc-manh-the/1637053/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.