Cố Bình An đối với cuộc đua Ferrari một chút hứng thú cũng không có.
Cô vốn tưởng rằng Mục Lăng sẽ dẫn cô ra ngoài ăn cái gì đó, diễn kịch, để người ta chụp hình, rồi đối mặt với tai tiếng mà thôi, không ngờ tới là đến cuộc đua xe, khán đài vip có tầm nhìn rất tốt, đối diện là khán giả đài, người tấp nập, Mục Lăng cầm một ly rượu, ngồi ở trên ghế sofa chờ thi đấu bắt đầu, Cố Bình An chơi điện thoại của mình, thỉnh thoảng chụp hình, dường như vừa bị người khác lời ra tiếng vào, một câu cô cũng không thèm để ý.
Mục Lăng cũng có chút khâm phục cô.
Cô nhóc này rất kiêu ngạo, cho dù bị người khác chỉ vào xương sống mà mắng, cô cũng rất kiêu ngạo, đứng nghiêm, vui buồn không hiện rõ, ngũ quan non nớt có thể nhìn thấy đang ngầm chịu đựng, cũng không bộc phát, thực sự làm người ta say mê.
Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, luôn cảm giác Cố Bình An có một chút thay đổi, nhưng cận thận nhìn lại, vẫn là Cố Bình An.
"Cố Bình An, đừng chơi điện thoại nữa, xem thật kỹ trận đấu đi."
"Tôi không hứng thú."
"Vậy em hứng thú với cái gì?"
"Du lịch."
"Còn không?"
"Hết rồi!"
"Thật vô vị."
Cố Bình An cũng không cãi lại, lấy lại điện thoại, kính ở khán đài vip là kính cách không, ở hành lang có thể nhìn thấy rõ tình hình trận đấu, Cố Bình An nghe được có tiếng người gõ lên cửa kính, một người phụ nữ diễm quang bắn ra bốn phía đi tới.
"Mục thiếu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-truoc-ra-lenh-truy-bat-phuc-hac-boss-ngoc-manh-the/1637056/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.