: Đứa trẻ không phải của Lục Kiến Nghi.
Bà Lục e sợ Hoa Hiền Phương cầm chổi lông gà tới áp chế con gái cưng của mình, vội vàng nói: “Cũng là người một nhà, cãi vả là chuyện rất bình thường, tội gì mà chuyện bé xé ra to, động đến gia quy chứ.
”Hoa Hiền Phương không nói gì, bà Lục đương nhiên sẽ ra sức bảo vệ Lục Kiều Sam rồi, nếu như không phải do sự cưng chìu của bà ta thì tính cách Lục Kiều Sam cũng không kiêu căng như vậy.
Yên lặng ăn xong bữa cơm, lúc trở về phòng, cô nhận được điện thoại của mẹ, Phi đã làm kiểm tra xong, bác sĩ nói tình hình cơ bản là ổn định có thể ngồi máy bay ra nước ngoài.
Qũy của Hứa Nhã Thanh đã giúp cậu bé làm thủ tục xuất ngoại.
Trước khi Phi ra nước ngoài điều trị, cô phải trở về nhà một chuyến giúp bố mẹ chuẩn bị.
Chờ Lục Kiến Nghi đi vào rồi, cô dùng giọng thương lượng nói với anh: “Ngày mai, tôi muốn trở về Giang Thành một chuyến.
”Lục Kiến Nghi nhíu mày lại: “Về đó làm gì?”“Em trai tôi phải ra nước ngoài chữa bệnh, tôi phải giúp mọi người chuẩn bị một chút.
Bố mẹ tôi đều là công nhân bình thường, cái gì cũng không hiểu, nói chuyện qua điện thoại hai ba câu họ vẫn không hiểu rõ được, tôi vẫn phải trở về nhà một chuyến.
” Giọng cô nhỏ nhưng rất rõ ràng.
“Em trai cô bị bệnh?” Anh ta nhướng mày.
” Ừ.
” Cô gật đầu một cái.
Anh ta cũng không hỏi nhiều, chuyện của cô, anh không quan tâm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-yeu-doc-tai-co-vo-nho-co-chut-tam-co/2461156/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.