“Mẹ, con cảm thấy con vô cùng có lỗi với đứa bé, con không phải là một người mẹ tốt đúng không mẹ? Con đã không bảo vệ được đứa bé, lại còn không thể cho nó được một cái danh phận đàng hoàng.
Con đúng là một người mẹ tồi mà! Con không muốn sống nữa, con muốn đi theo con của con…” Khuôn mặt Hoa Mộng Lan giàn giụa nước mắt, những giọt nước mắt long lanh như những hạt ngọc thi nhau rơi xuống.“Đứa con gái ngốc nghếch này, người ta coi con là cái gai trong mắt, hận không thể ngay lập tức nhổ phắt cái gai là con đi.
Con mà chết rồi, chẳng khác nào gãi đúng chỗ ngứa của nó cả!” Bác cả vừa lau nước mắt, vừa vỗ về an ủi Hoa Mộng Lan.Hoa Hiền Phương lặng người, chỉ biết đứng nhìn hai người họ diễn, không nói một lời nào.Cô không biết đó là quỷ kế của hai mẹ con nhà bác cả, cô chỉ thấy rằng họ đang vô cùng đau lòng.
Dù sao thì đứa bé này cũng là bùa hộ mệnh của Hoa Mộng Lan, giúp địa vị của cô ta cao hơn một bậc, “mẹ quý nhờ con” mà.
Cô ta cũng chẳng ngu đến mức bày kế với đứa bé chỉ để hại cô.
Mất đi đứa bé, cô ta chỉ còn nửa cái mạng, tuyệt đối chỉ có hại, không có lợi.Lục Kiều Sam quay đầu, hung dữ nhìn cô chằm chằm: “Cô là cái đồ tiện nhân hạ đẳng, xấu xa, độc ác! Tất cả đều là lỗi của cô! Cái loại đàn bà nham hiểm, ác độc như cô nhất định phải bị xử lý bằng gia pháp, nhất định phải để cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-yeu-doc-tai-co-vo-nho-co-chut-tam-co/2461206/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.